thoi nien thieu cua anh va em
toi va thoi nien thieu cua toi phim toi va thoi nien thieu cua toi vietsub Flourish In Time. Bình luận. Like Phim Cùng Thể Loại. Bản Đẹp Tập 26. Ranh Giới An Toàn Khem Sorn Plai. Tập 26 2021. Bản Đẹp Tập 3. Cho Anh Được Yêu Em Lồng Tiếng. Tập 3 2022. Bản Đẹp Tập 38 LT. Hương Vị Hôn Nhân Our
Dung nen khinh thuong DCSVN nua nhe, neu ho that su bat tai vo dung thi dat nuoc da tan nat roi, va cung khong the nao co duoc tieng noi tren truong quoc te. Ban hay nhin lai VN bay gio rat khac va giau co hon rat nhieu so voi thoi cua VNDCCH. Hay yeu va quy men VN. -- Nguyen Hai Dang (boynolover@yahoo.com), December 28, 2004.
Tìm loi bai hat đưa ra can teo em (thoi nien thieu cua bao tkhô hanh thien ost) - Ton Nam (sun Nan), Na Anh (na Ying) ngay lập tức trên luanbui.com. Nghe bài xích hát Chỉ việc Có Em (Thời Niên Thiếu Của Bao Thanh Thiên OST) chất lượng cao 3trăng tròn kbps lossless miễn chi phí.
Tôi Và Thời Niên Thiếu Của Tôi VietSub, Flourish In Time (2021) Một tai nạn xe hơi bất ngờ cho phép Lu Miao có được một "anh trai" tên là Jiang Hao Yue. Khi Giang Hạo Nhiên còn nhỏ, anh đã bị cha của Lục Miêu tông ngã xe. Để sửa đổi, Lu Miao đến bên cạnh Jiang Haoyue và chăm sóc anh.
Tông kêt công tác Doàn -- HQi và phong trào thanh thieu nhi nàm 2021 Cän cú Kê hooch 296-KYI/TÐTN-VP, ngày 18/02/2021 cua Ban Thuðng vu Tinh doàn vê Công tác Doàn và phong trào thanh thiêu nhi näm 2021. Dê tông kêt, dánh giá kêt quá hoat dQng công tác Doàn - HQi và phong
Die Zeit Partnersuche Auf Der Pinnwand.
Thông tin truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Bạn đang theo dõi truyện full hoàn Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em của tác giả Cửu Nguyệt Hi rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Editor Fei YangPoster có khả năng, trên thế gian này không có tình yêu? Danh sách chương Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Review truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Cập nhật Review truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em của tác giả Cửu Nguyệt Hi mới nhất tại Từ khoá Đọc truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em full, chương 1, chương cuối. Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em review, Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em
Cảm nhận về sách “Thời niên thiếu của anh và em” Không có quá nhiều cảnh ngôn tình lãng mạn, không phải cuốn sách nói về những điều tươi đẹp của thanh xuân. Nhưng “Thời niên thiếu của anh và em” vẫn tạo dấu ấn đặc biệt đối với tớ. Review truyện Thất tịch không mưa - Lâu Vũ Tình Review tiểu thuyết Nếu không là tình yêu - Diệp Lạc Vô Tâm Review sách Không tự khinh bỉ không tự phí hoài – Văn Tình Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee Bắc Dã và Trần Niệm đều đáng thương. Một người bị bố mẹ bỏ rơi, người còn lại là nạn nhân của bạo lực học đường. Thanh xuân của họ không phải là hình ảnh đẹp nhất nhưng nó là độc nhất. Một Bắc Dã có thể vì tình yêu của mình mà đứng dậy đấu tranh, mặc dù hành động của cậu ấy là sự bốc đồng của tuổi trẻ. Tình yêu có thật sự cần chứng minh bằng lời tỏ tình ngọt ngào hay lời hứa đi cùng nhau đến cuối con đường không? Nhưng tình yêu của Bắc Dã và Trần Niệm không cần phải nói ra ,mỗi một hành động của họ cũng đủ để cảm nhận được tình yêu ấy đẹp đến nhường nào. Hoá ra một Bắc Dã côn đồ không nhận được sự giáo dục đầy đủ ấy là người có tâm hồn sạch sẽ, cậu luôn cố gắng thậm chí là bất chấp cả tương vì muốn cô gái cậu thích có một kết cục tốt đẹp nhất. Tớ không biết Bắc Dã có phải là đại diện cho cậu thiếu niên không có kinh nghiệm sống hay là sự bốc đồng thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ hay không? Nhưng tớ luôn cảm thấy Trần Niệm thật may mắn vì giữa mảng màu tối của thanh xuân ấy Trần Niệm được Bắc Dã bảo vệ. Trần Niệm đại diện cho nạn nhân của bạo lực học đường nhưng cô gái ấy vẫn mạnh mẽ theo cách của riêng mình. Cuộc gặp gỡ định mệnh của họ và tình huống lấy điện thoại ra báo cảnh sát của Trần Niệm khi thấy một đám côn đồ đang hành hung Bắc Dã cũng đủ để cảm nhận được Trần Niệm lương thiện đến mức nào. Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee Bắc Dã vẫn luôn hoàn hảo trong mắt tớ, cậu không phải là hình tượng soái ca cool ngầu như trong truyện ngôn tình khác. Mà Bắc Dã xuất hiện trong “Thời niên thiếu của anh và em” là cậu bé không có tiền đồ, thiếu tình thương từ bố mẹ nhưng cậu lại rất đáng để ngưỡng mộ. "Con người tôi không có gì cả, tôi không có não, không có tiền, cũng không có tương lai. Nhưng tôi thích một người và tôi muốn cho cô ấy một kết cục tốt đẹp nhất". Điều gì đã thức tỉnh sự ấm áp vốn có của Bắc Dã? Khi cậu chỉ là một thằng côn đồ không có tương lai, nhưng lại muốn dành tất cả những gì tốt đẹp cho cô gái cậu ấy thích. Tớ cảm thấy Trần Niệm chính là lí do để Bắc Dã có thể làm nhiều chuyện ngông cuồng của tuổi trẻ đến vậy. Trần Niệm là hình tượng một cô gái có nội tâm sâu sắc và cách cô thể hiện tình cảm với Bắc Dã cũng rất đặc biệt. Cảm xúc cả hai dành cho nhau cảm động đến mức khó có thể khắc hoạ nó bằng ngôn từ. Tớ luôn cảm thấy bất công với Trần Niệm khi cô gái ấy phải chịu quá nhiều thiệt thòi và sự thiếu công bằng. Còn với Bắc Dã thì khác cậu ấy đã phá vỡ mọi tiêu chuẩn soái ca, cậu không giỏi giang, không có đầy đủ tình thương từ bố mẹ nhưng Bắc Dã lại rất ấm áp. Cả 2 đều ở trong bóng tối họ chính là tia sáng của nhau chiếu rọi vào những điều tốt đẹp ở tương lai. Có thể chúng ta không may mắn như Trần Niệm gặp được chàng trai nói “Em chỉ cần tiến về phía trước, anh nhất định sẽ ở phía sau cậu” nhưng chỉ cần chúng ta tự bảo vệ bản thân theo cách tốt nhất thì thanh xuân này không sống hoài sống phí. Trong sách có một câu thoại thế này “Trưởng thành giống như môn nhảy cầu vậy, đừng nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần nhắm mắt lại và nhảy là được. Trong làn nước ấy sẽ có đá, có cát, có vỏ sò. Nhưng không sao hết, chúng ta đều là như vậy mà trưởng thành mà.” Đúng vậy đáp án của trưởng thành không phải là chúng ta hoàn hảo ở mọi mặt trong mắt mọi người. Mà trưởng thành là khi chúng ta sống cho bản thân, biết rằng ngoài bản thân ra thì không ai có thể dẫn bước chúng ta đi. Thanh xuân ấy đã có một Bắc Dã hi sinh tất cả tuổi trẻ để bảo vệ Trần Niệm. Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee Những trích dẫn hay trong sách 1. Tình yêu là thứ không cách nào giấu được, dù miệng không nói thành lời, thì ánh mắt cũng sẽ thổ lộ tất cả. 2. Một trong những điều kỳ diệu của cuộc sống chính là, bạn sẽ mãi mãi không bao giờ biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo. 3. Chúng ta sống dưới đáy xã hội, nhưng luôn có người ngước lên bầu trời đầy sao. 4. Có một người chỉ có thể tiến vào trái tim em, nhưng không có cách nào bước vào cuộc sống của em. 5. Anh chỉ có thể theo phía sau em, giống như bóng hình đuổi theo tia sáng kia. 6. Thi đại học xong, chúng ta liền trở thành người lớn. Nhưng mà chưa từng có tiết học nào dạy chúng ta làm thế nào để trở thành người lớn. 7. Anh muốn sống cùng em tại một thị trấn nhỏ nào đấy, ngắm hoàng hôn bất tận và tiếng chuông ngân dài. Nhưng điều đó quá xa nên anh muốn trở thành chiếc chìa khóa, luồn vào sợi dây đỏ, để đeo trên cổ em, nằm ở vị trí tim em. 8. Nguyện cho mỗi người thiếu niên các bạn đều có thể có được một thời niên thiếu tràn ngập yêu thương, ấm áp. 9. Em chỉ cần tiến về phía trước, anh nhất định sẽ ở phía sau em. 10. Em bảo vệ thế giới, còn anh bảo vệ em. Review bởi Dương Mỹ Hạnh
December 7, 2019 Lần cập nhật gần nhất December 29th, 2020 - 1129 am Trong một xã hội màu xám, mục nát, khốn khổ. Hai con người với hai tính cách, hai sinh mạng, nhưng đều là những kẻ cô đơn, chung một niềm tin tưởng họ lại tìm thấy nhau. Trần Niệm một cô gái thông minh, xinh xắn, nhút nhát, nhưng lại có bản lĩnh ẩn sâu trong tiềm thức. Từ một con người không tin vào bất cứ ai nhưng sau khi gặp Hắn thì cô Lại có niềm tin vô cùng sâu đậm. Chỉ cần là Bắc Dã nói, cô đều tin. Bắc Dã, hắn có một quá khứ đầy nhơ bẩn, một tính cách ngông cuồng, một tên côn đồ xem đánh nhau là niềm vui. Ấy vậy nhưng sâu trong con người ấy là một nội tâm rất phức tạp, một trái tim ấm áp, khao khát muốn yêu và được yêu. Tôi không phải là một người dễ xúc động. Kể từ khi biết đọc đến nay, tôi đã đọc không biết bao nhiêu là sách truyện, đông tây kim cổ gì cũng đọc cả, nhưng chưa bao giờ khóc vì một câu chuyện nào hết. Cho đến khi đọc Thời niên thiếu của tươi đẹp ấy. Cũng không phải bù lu bù loa gì, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó vẫn là một kỷ niệm cực kỳ sâu sắc ghi dấu trong cuộc đời đọc sách của tôi. Thời niên thiếu tươi đẹp ấy là một câu chuyện giống như một sợi dây buộc lấy trái tim người đọc vậy. Ban đầu sợi dây này chỉ hờ hững buộc lỏng thôi, nhưng người ta vẫn lờ mờ cảm nhận được nó khiến con tim phải thấp thỏm mà run lên nhè nhẹ. Càng đọc về sau, qua mỗi chương, nút buộc lại càng thắt sâu thêm, để rồi cuối cùng thít chặt vào tim khiến người ta nghẹt thở, đau lòng khôn nguôi. Tôi không hay đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường. Đa số những truyện thể loại này đều có chung một cảm giác là nuối tiếc tuổi xuân tươi đẹp đã qua, nhưng với Thời niên thiếu tươi đẹp ấy thì khác, nó đem lại cho người đọc một cái thở phào như được giải thoát cuối cùng thì cái quãng thời gian tệ hại này cũng qua rồi. Bởi vậy mà tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc truyện này. Đừng vội thương hại tôi, tôi không giống Trần Niệm, chưa bao giờ bị bắt nạt ở trường cả. Nhưng ngay từ năm đầu tiên học cấp ba, tôi đã nhận ra môi trường trường học chính là một xã hội thu nhỏ, tốt đẹp có, nhưng xấu bẩn cũng đầy rẫy, đủ loại mặt người. Tôi đã tận mắt chứng kiến hai cô bạn của mình bị cả lớp tẩy chay, đùa cợt, bịa đặt nói xấu, chứng kiến lớp trưởng bày mưu tính kế vu khống cho một trong hai cô bạn đó tội ăn cắp, chứng kiến một cô bạn khác bị học sinh ngoài trường dọa đánh chỉ vì có quan hệ nhắn tin qua lại thân thiết với một cậu hot boy trường bên, rồi sau đó chuyện vỡ lở ra cậu bạn ảo lòi và vụ dọa đánh đó là một kế hoạch cợt nhả dìm hàng của một nhóm con gái cùng lớp có “thâm thù đại hận” với bạn tôi. Lại được cả giáo viên chủ nhiệm vô tâm tắc trách, thiên vị cán bộ lớp và đám học sinh nổi bật nữa. Tôi đã chứng kiến tất cả những điều ấy nếu không phải có chút bản lĩnh riêng chắc bản thân tôi cũng bị tẩy chay ra trò, vậy nên tôi căm ghét trường học kinh khủng, đến mức mà cuối cấp, buổi chụp kỷ yếu tôi cũng không thèm đến và vì thế mà sau đó nhận được một đống lời châm chỉa sau lưng. Cửu Nguyệt Hi đã khắc họa rất chi tiết xã hội thu nhỏ ấy, về lũ bắt nạt – những kẻ săn mồi và những đứa trẻ yếu đuối, khiếm khuyết – con mồi yêu thích của chúng, về sự thờ ơ, hiếu kỳ của đám đông hèn hạ, về sự cứng nhắc vô cảm của pháp luật đối với trẻ vị thành niên. Tất cả đã tạo nên cho câu chuyện một bầu không khí u ám, khó thở, vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc, càng về sau lại càng đậm, giống như một môi trường bị rút cạn dần ôxy vậy. Đó là cuộc sống của Trần Niệm, cũng như là cuộc sống của rất nhiều những đứa trẻ nạn nhân của bạo lực học đường. Trong không gian tăm tối giam giữ Trần Niệm ấy, Bắc Dã đã xuất hiện, một bàn tay thô ráp mà dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng tâm hồn đang run rẩy của cô bé. “Là ai dịu dàng, cẩn thận, lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Trần Niệm và Bắc Dã dường như là hai con người đến từ hai thế giới đối lập nhau Trần Niệm – con gái nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền, tương lai xán lạn; Bắc Dã – mẹ là gái điếm, bố là tội phạm cưỡng hiếp, thành phần cá biệt trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Những tưởng giữa hai đứa trẻ chẳng có sự tương đồng nào, nhưng không, cuộc sống của hai cô cậu đã giao nhau ở cùng một điểm cô đơn. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn. Mối quan hệ cộng sinh khăng khít giữa Bắc Dã và Trần Niệm bắt đầu từ một giây phút “lo chuyện bao đồng” của Trần Niệm. Cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối và nhút nhát ấy khi nhìn thấy cậu nam sinh bị đánh hội đồng đã không hề bàng quan làm ngơ mà lén lút định báo cảnh sát, để rồi bị liên lụy, bị bọn đầu gấu cướp sạch tiền, lại bị ép hôn cậu. Hành động đó của cô đã khiến Bắc Dã ghi nhớ. Ai nói cứ thành phần cá biệt là nhân cách thối tha? Cùng là đầu gấu học đường nhưng Bắc Dã không hề chế giễu tật nói lắp của Trần Niệm. Cậu trả tiền cho cô, đi theo bảo vệ cô, giúp đỡ cô không bị bắt nạt, kiên nhẫn chữa tật nói lắp cho cô, ở bên cạnh chậm rãi cổ vũ, vỗ về cô. Bản thân cậu cũng trầy trật vết thương nhưng cậu vẫn che chở cho cô. Khi trong cơn khủng hoảng nặng nề nhất của tuổi niên thiếu, khi mất lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, vào “chính nghĩa”, khi chính mẹ ruột cũng vì bận rộn mà chẳng đoái hoài gì đến, Trần Niệm đã lựa chọn Bắc Dã, nương tựa vào cậu, tin tưởng cậu. Tôi thích Trần Niệm, cũng thích Bắc Dã, thích cách họ vượt qua chông gai bảo toàn lòng hướng thiện, thích mối tình chân thành thuần lương của họ. Bắc Dã đã khơi dậy trong lòng Trần Niệm một sự kiên định, quật cường. Kẻ bất hảo bị xã hội coi thường lại chính là người cứu rỗi cô gái tốt đẹp mà xã hội không buồn màng đến. Trong cái thành phố lạnh lẽo ấy, chỉ họ mới hiểu được nhau, một mối tình vừa yên ả lặng lẽ vừa bền chặt sâu đậm. Không khoa trương, không nhiều lời, nắm chặt tay nhau đi qua bão tố. Một mối tình khiến người khác phải rung động, vừa đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào. Bắc Dã không phải một nam chính tiêu chuẩn khi cô gặp nạn cậu đã không đến kịp. Nhưng không vì điều đó mà Trần Niệm mất lòng tin vào cậu. Phải tin tưởng nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cô bé khi vướng vào án mạng đã chọn gọi cho một cậu thiếu niên chứ không phải là cảnh sát? Phải yêu nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cậu thiếu niên cắn chặt răng vơ hết tội nghiệt vào mình để kéo dài thời gian cho cô thiếu nữ được thi tốt nghiệp? Cao trào cuối truyện thật sự đã bóp nghẹt tim phổi người đọc, ám ảnh lấy trí óc người ta. Sự che chở của Bắc Dã dành cho Trần Niệm, sự tin tưởng của Trần Niệm dành cho Bắc Dã, sự thấu hiểu lẫn nhau của cả hai người khiến người ta phải cảm động, và càng cảm động hơn khi đó mới chỉ là hai cô cậu thiếu niên mười bảy tuổi! Những đứa trẻ thiếu thốn khiếm khuyết, bởi vì có nhau mà vẹn tròn. Thời niên thiếu đau thương của hai người, bởi vì có nhau mà trở nên tươi đẹp. Để đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ không nhịn được mà cảm thán “Thật may là họ có nhau!”. Bên cạnh hai nhân vật chính, nhân vật nam phụ Trịnh Dịch. Giữa xã hội thật giả lẫn lộn, đầy rẫy bất công ấy, anh là đại diện hiếm hoi của chính nghĩa thực thụ, một đốm lửa nhỏ nhoi mà mạnh mẽ giữ cho ánh sáng chân lý không bị dập tắt. Nhờ có anh không ngừng nỗ lực mà sự thật mới được phơi bày. Đó vốn nên là hình tượng của pháp luật, của cảnh sát. Qua đi hết cả những cao trào đau đớn ấy, điều thực sự khiến tôi phải rơi nước mắt lại là ở ngoại truyện, ở lá thư mà Trần Niệm gửi cảnh sát Trịnh. Sau này Cửu Nguyệt Hi đã bỏ ngoại truyện đó đi với lý do không phù hợp với tính cách nhân vật, tôi cũng không hiểu tại sao chị lại cảm thấy như vậy. Tôi thì cho rằng ngoại truyện này là một cú chốt đẹp và rất đi vào lòng người của truyện. Bởi sau tất cả, nó đã khẳng định vẻ đẹp thiện lương, giàu lòng vị tha của các nhân vật, tính nhân văn của cả câu chuyện, khiến người ta nhớ mãi không quên. [ Trần Niệm à, anh thường nghĩ, anh rất muốn biết hiện giờ em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Nếu vẫn vậy, anh cảm kích vô cùng. Trịnh Dịch——Trong một lá thư anh hỏi em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Cảnh sát Trịnh, chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin tưởng. Trần Niệm ] <3 Bắc vọng kim tâm, Trần niên bất di <3 – Le 4 Février “Thời niên thiếu của anh và em” – có lẽ khi đọc cái tên này, bạn sẽ nghĩ đến một câu chuyện ngôn tình thanh xuân ngọt ngào đầy màu nắng, trong sáng, đầy hồn nhiên ở lứa tuổi học sinh. Nhưng không, qua ngòi bút của Cửu Nguyệt Hi, “Thời niên thiếu của anh và em” lại được khắc họa là một bức tranh u tối, lạnh lẽo, không một chút ánh sáng giữa cuộc sống của những con người bị xem là thấp kém, không có tiếng nói trong xã hội. Trần Niệm, một cô bé có tật nói lắp, luôn trầm lặng, là một học sinh thuộc kiểu không quan tâm ai và không ai quan tâm trong sống của cô mỗi ngày luôn ngập trong sự cô đơn và bí bách. Ước mơ lớn nhất của cuộc đời cô chính là cố gắng thi đậu Đại học, rời khỏi Hi Thành – thành phố hiện tại cô đang sống để đến với Bắc Kinh. Trần Niệm chán ghét Hi Thành, chán ghét mọi thứ ở nơi đây, chán ghét việc đánh nhau, bạo lực, tệ nạn ở nơi đây. Cô gái nhỏ bé ấy, thường xuyên bị một nhóm nữ sinh đánh đập, sỉ nhục, bạo hành, đến nỗi phải vươn tay cầu xin sự giúp đỡ. Tuy nhiên lòng người vô cảm, cứng nhắc, người lớn họ còn công việc của mình, kết quả vẫn là để Trần Niệm một mình xoay sở. Thế giới của cô gái ấy cứ tối tăm như vậy, cho đến khi gặp được Bắc Dã. Dường như, cơn mưa rào âm u đã tạnh, dường như tôi nhìn thấy cầu vồng… Bắc Dã không giống như một chàng trai ngôn tình trong mơ với vẻ ngoài điển trai và cuộc sống ngập tràn ánh sáng, mà anh lại được khắc họa dưới bộ dạng nhơ nhuốc của một tên côn đồ khiến ai cũng khiếp sợ, có mẹ là gái điếm, cha là tội phạm cưỡng trai ấy cũng giống Trần Niệm, căm ghét mọi thứ, anh sống bất cần, chẳng màng đến tính mạng của chính bản thân mình. Nhưng tất cả đã thay đổi vào ngày hôm đó, cô gái nhỏ tay trói gà không chặt vì thấy anh bị đánh mà gọi 110, còn hôn anh nữa. Nếu nói Trần Niệm là ánh mặt trời đã làm sống dậy trái tim của Bắc Dã, thì Bắc Dã lại chính là điểm tựa vững trãi nhất mà Trần Niệm có dược. Giữa thế giới muôn vàn người kia, có bao nhiêu kẻ thanh cao, trong sạch. Vậy mà có ai lương thiện bằng Bắc Dã, trong giây phút mọi người quay lưng lại với Trần Niệm, cậu lại dang tay đem lại cho cô một chút hơi ấm của tình người. “Là ai dịu dàng cẩn thận, lặng lẽ thắp sáng ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Bắc Dã là người đem cô kéo ra khỏi vũng bùn lấy tối tăm. Cậu dạy Trần Niệm đọc tên mình, không cho phép cô nói lắp, bảo vệ cô khỏi những con người xấu xa, dẫn dắt cô đến một nơi gọi là hạnh phúc. . “Em sẽ đến một nơi tốt hơn nơi đây.” Và trở thành một em tuyệt vời hơn em bây giờ. “Còn anh?” Cô ngoái đầu nhìn cậu. “Anh đi đâu cũng giống nhau thôi.” Cậu mỉm cười, nụ cười pha chút cô đơn. “Anh có muốn… rời miền quê này không?” “Em nói rời khỏi nơi đây ấy hả?” Đầu ngón tay tiếp tục gảy trên những dây đàn. “Ừ.” “Muốn.” “Khi nào?” “Nhanh thôi.” Cậu đáp. Trần Niệm tủm tỉm cười, sẽ nhanh thôi mà. Nơi hạnh phúc ấy rồi sẽ hiện lên trong mắt họ nếu như biến cố ấy không xảy ra, nếu như cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên ấy không tồn tại. Nhưng đời người mà, làm gì hai từ “nếu như…” Vậy thì, Trần Niệm, em hãy yên tâm bước tiếp giấc mơ của chính mình, sống thay cho giấc mơ của anh, mọi việc, Bắc Dã thay em gánh hết, không sợ trời đất sập xuống, không sợ cái gọi pháp luật đại diện chính nghĩa, chỉ cần em có niềm tin, chỉ cần, em đừng quên anh… Cửu Nguyệt Hi có lẽ đã là cái tên quá đỗi quen thuộc đối với những bạn yêu thích thể loại ngôn tình. Và “Thời niên thiếu của anh và em” không hổ danh là cuốn tiểu thuyết hay nhất của Cửu Nguyệt Hi, nó thật sự khiến mình không thể bỏ lỡ một dòng chữ nào, tình tiết hợp lý, dẫn bạn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Vì là kết OE nên mình cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng nghĩ lại mình cảm thấy cũng khá phù hợp theo mạch truyện mà Cửu Nguyệt Hi đã viết. Điều đáng tiếc duy nhất có lẽ là trong sách không có phần ngoại truyện như trên mạng nên bạn nào muốn đọc HE trọn vẹn thì mình nghĩ nên chịu khó lên mạng tìm phần ngoại truyện nhé. – Độc Dược Ngôn Tình Trích dẫn Thời niên thiếu của anh và em “Nhóc nói lắp, anh sinh ra đã là rác rưởi, thứ bỏ đi, cả đời này của anh đã định trước sẽ không làm nên trò trống gì. Em thì khác, em còn có Bắc Kinh. Anh nhất định sẽ không phải là người kia trong sinh mệnh em, sẽ không phải là người xứng đôi với em. Cho nên em hãy nhớ, anh không có gì đáng để hối tiếc… Còn anh thì sao? Không có cách nào cả, anh thích một người, anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy, giấu cô ấy đi, bất kì người nào cũng không thể chạm vào, nói không chừng, không thể bắt nạt được, ai cũng không được nói cô ấy một câu không tốt. Chỉ một chuyện này…” “Cười nhạo và bài xích bắt đầu từ nhà trẻ. Ai nói “nhân chi sơ, tính bản thiện”, ai nói “chúng chỉ là trẻ con”? Sự phân chia cấp bậc, kết bè kết phái và chèn ép người khác của trẻ con lại là thứ tàn khốc nhất, nguyên thuỷ nhất. Chúng không giả dối như người lớn, cho nên chúng coi thường ai, ghét ai thì quang minh chính đại biểu hiện ra ngoài, quang minh chính đại ức hiếp người đó, chế giếu người đó, cô lập người đó, đả kích người đó.” “Con người sợ rời khỏi đám đông, đặc biệt là trẻ con; chúng sợ hơn người trưởng thành, bởi vì chúng thường cũng là kẻ yếu.” “Khi làm học sinh, thời gian vừa chậm vừa dài, sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện. Chờ sau này lớn lên rồi, bận rộn rồi, bận kiếm sống làm việc thì sẽ không còn thời gian suy nghĩ vớ vẩn nữa. Có lẽ nghĩ ngợi lung tung, trầm ngâm suy nghĩ, chính là ý nghĩa của việc là học sinh chăng?” “Có những người, chỉ có thể đi vào trái tim bạn, nhưng không cách nào đi vào cuộc sống của bạn.” “Tâm tư trông chờ trưởng thành của người trẻ tuổi, thiết tha, bất an, run rẩy, giống như một mũi tên sắp rời dây cung nhưng lại bị một bàn tay gắt gao giữ chặt.” “Trên đời này không có trái tim nào hoàn toàn lương thiện, chỉ có mặt tốt mà không có mặt xấu đối lập với nó. Sự đấu tranh của con người, chính là để tìm ra điểm cân bằng giữa chúng.” “Thế gian này cái gì cũng có, ngoại trừ nếu như.” “Điều kì diệu ở sinh mệnh chính là bạn không bao giờ biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bạn mãi mãi sẽ không biết lá bài tiếp theo sẽ tới tay là gì. Cho nên bạn phải học cách chấp nhận việc ngoài ý muốn mà cuộc sống mang đến.” “Trong một lá thư anh hỏi em, có còn tin tưởng, tin sự thật, tin cái đẹp, tin lương thiện, tin bản thân chữ tin’ hay không. Cảnh sát Trịnh, Chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin.” Có thể bạn muốn đọc thêm Nếu bạn yêu thích cuốn sách, cảm thấy nội dung lôi cuốn, phù hợp với nhu cầu đọc của bản thân thì hãy mua SÁCH BẢN QUYỀN để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản, để lại cho bạn đọc những nhận xét chân thật nhất về cách hành văn, chất lượng sách.
“Quan hệ cộng sinh là quan hệ của hai loài sinh vật sống dựa vào nhau, đôi bên cùng có lợi, thiếu nhau thì sự sinh tồn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, thậm chí chết.” Giọng giáo viên Sinh học khàn khàn nhưng to rõ, như tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, mỗi một tiếng đều cần cù và đầy trách chiều khô nóng chiếu chếch vào lớp học, vẽ nên đường sáng tối. Trần Niệm ngồi trên ranh giới giữa sáng và tối, cả người vô cùng yên mặt trời che phủ tóc con trên trán cô, vàng rực. Cô nheo mắt, lông mi vừa đen vừa dài, chắn tia sáng một cách vô bóng râm ập tới. Là thầy chủ nhiệm, hai cảnh sát đi theo phía lớp nhất thời yên lặng như tờ.“Trần Niệm,” thầy chủ nhiệm đứng ở cửa, người uy nghiêm trước sau như một hiếm khi có vẻ mặt ôn hòa, vẫy tay với cô, “Em ra đây một chút.”Trần Niệm thấy hai cảnh sát mặc đồng phục kia, mặt khẽ biến liếc nhìn chỗ trống đằng trước, cuối cùng để bút chì bấm xuống, lúc đứng dậy kéo chiếc váy đồng phục dính vào chân một viên Sinh học và bạn học cả lớp chào bằng ánh mắt đưa cô ra ngoài, mắt không nhìn thấy, lỗ tai đi theo, lông tơ trong hốc tai dựng thẳng cả lên, muốn nghe chút điều mới chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Trần Niệm, trấn an “Đừng khẩn trương, chỉ hỏi em mấy vấn đề thôi.”Một cảnh sát sắc mặt nghiêm túc, một người khác rất trẻ, dịu dàng mỉm cười với cô, lại có lúm đồng Niệm gật gật đầu, trầm mặc đi theo thầy chủ nhiệm đến văn phòng. Đi mấy bước, thầy chủ nhiệm quay đầu nhìn học sinh cả lớp tha thiết chờ đợi kia, quở trách “Học hành cho đàng hoàng!”Đến văn phòng ngồi xuống, hơi lạnh của máy điều hòa giống như sâu chui vào lỗ chân mặt thầy chủ nhiệm bình tĩnh. Ông nhìn Trần Niệm, hỏi “Trần Niệm, chắc em biết tại sao hai vị cảnh sát này tới phải không?”“Biết… biết… biết ạ.” Trần Niệm có tật nói lắp, người trái lại không hề khẩn trương, sắc mặt tái nhợt là do trời sinh da mặt rất sát khá trẻ thương cảm cô, hỏi “Biết chúng tôi đến là vì chuyện Hồ Tiểu Điệp nhảy lầu?”Trần Niệm gật đầu, con ngươi đen nhánh nhìn anh ta chằm chằm.“Chúng tôi không hỏi người khác, tới hỏi em, em cũng biết tại sao phải không?”“Hôm đó em trực… trực nhật ạ.”“Hôm đó, Hồ Tiểu Điệp, em, còn có hai học sinh khác cùng trực nhật. Sau khi quét dọn vệ sinh sạch sẽ, hai bạn kia đi trước, lúc hai em ấy rời khỏi, trong lớp chỉ còn lại em và Hồ Tiểu Điệp.”Trần Niệm gật đầu.“Em nói em đi trước Hồ Tiểu Điệp?”Trần Niệm lại gật đầu.“Hôm đó, Hồ Tiểu Điệp có tiết lộ tin tức gì cho em không?”Trần Niệm lắc đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng.“Em có nhận ra em ấy có gì khác thường không?”Vẫn lắc kia nói chen vào “Có thể kể một chút cho chúng tôi về trạng thái của Hồ Tiểu Điệp hôm đó khi trong lớp chỉ còn lại hai em không?”“Viết… viết… hết trong biên bản rồi ạ.”Thầy chủ nhiệm xen vào “Đứa bé này nói chuyện khó khăn lắm. Lần trước đã hỏi qua một lần, ghi âm hết rồi.”Trần Niệm lẳng lặng nhìn thầy chủ nhiệm một phương suy nghĩ một chút, hỏi “Em nói, hôm đó sau khi tan học không nhìn thấy Hồ Tiểu Điệp, cho nên tự đi về trước?”Trần Niệm gật tuần trước, bảo vệ đi tuần, phát hiện một vũng máu trên gạch lát sàn trước dãy phòng học, thi thể Hồ Tiểu Điệp nát bên Tiểu Điệp là hoa khôi của trường, rơi xuống chết một kiểu xấu luận ban đầu của cảnh sát là tự sát. Nhưng nguyên nhân tự sát vẫn chưa có vấn đề khác, thầy chủ nhiệm bảo Trần Niệm quay về Niệm rời khỏi máy điều hòa, một lớp mồ hôi phủ tới, giống như bọc lớp màng giữ nhìn ánh nắng sáng rực, giống như thấy được thân thể màu trắng sữa của Hồ Tiểu Điệp, một luồng hơi lạnh tràn lên từ lòng bàn lạnh đan mấy bước, phía sau có người gọi cô “Trần Niệm!”Là người cảnh sát trẻ kia, đưa một tấm danh thiếp cho cô. Anh ta mỉm cười, ánh mắt cực sâu, giống như có thể xuyên qua thứ gì đó “Anh họ Trịnh, sau này có chỗ nào cần giúp đỡ thì hãy gọi điện thoại cho anh.”Tim Trần Niệm thịch một cái, cô gật vào lớp, giống như đã nhấn nút tắt tiếng, bút bi, sách bài tập đều yên lặng đến co rút. Trần Niệm làm như không biết, đi về chỗ ngồi của mình. Trong mấy chục ánh mắt, có một ánh mắt cực kỳ sắc bén, muốn đâm một lỗ trên người Niệm liếc mắt nhìn Ngụy Lai ngồi hàng sau, đôi mắt kẻ eyeliner trông đặc biệt sâu thẳm, mang theo sự uy hiếp máu Niệm ngồi xuống ghế, bạn học Tăng Hảo chếch phía trước khều chân cô ở dưới bàn. Trần Niệm vươn tay lần, mò lấy một mảnh giấy từ trong tay cô ấy, viết “Họ hỏi cậu gì vậy?”Trần Niệm trầm mặc, nhìn qua chỗ trống của Hồ Tiểu Điệp ở phía trước, lại quét nhìn người xung quanh trong tầm mắt một lớp bỗng thiếu một người, nhưng mọi người cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, chỉ có bạn thân Tăng Hảo của Hồ Tiểu Điệp thỉnh thoảng sụt người còn lại đa phần là thảo luận, tò mò và khó hiểu nhiều hơn buồn bã;Hoặc lo sợ nghi hoặc, trong sinh mạng mười bảy, mười tám tuổi, tất cả đều bí tính và lợi ích lớn của thiếu niên là dễ quên, thoải mái liền có thể đi về phía học sinh một giây trước còn xì xào bàn tán, bây giờ đều yên lặng, mắt họ như nắng hạn chờ mưa, phát sáng thành mấy chục cặp bóng đèn, vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường phía trên bảng đen ——Một phút đếm ngược đến giờ tan học!Trong lớp không được phép nói chuyện riêng, nhưng tan học giống như mở lồng chim, học sinh bình thường đã không tuân theo phép tắc chuyển việc đếm ngược từ trong lòng ra ngoài miệng, công khai đếm nhịp cùng giáo viên “Hai mươi… Mười chín…”Dần dần, theo đám đông, tựa như một bầy ong mật từ xa đến viên Sinh học đã quá rõ tính hội tụ và hiệu ứng bầy đàn của sinh vật, bất đắc dĩ lại không cam lòng, không chịu bỏ sách giáo khoa càng nhiều học sinh gia nhập đội ngũ đếm ngược “Mười ba… Mười hai…”Tim Trần Niệm đập đều theo nhịp điệu của các nam sinh như đánh trống. Cô đã dọn cặp ở dưới bàn xong, chỉ chờ chuông tan học reo là lao ra khỏi tối nóng bức, trên cánh mũi cô rịn lớp mồ viên Sinh học không bỏ cuộc, hỏi “Quan hệ khác loài giữa các sinh vật ngoài cộng sinh, ký sinh và cạnh tranh, còn gì nữa?”Học sinh cả lớp phấn chấn trả lời “Thú dữ - con mồi!”“Thú dữ - con mồi!”“Reng reng reng ~”, chuông tan học làm lớp học nổ tung, ồn ào, bàn ghế va đụng Niệm sải bước đi ra khỏi lớp, xác định ra ngoài tầm mắt kia, cô nhấc chân chạy như bay, chạy qua hành lang, rẽ vào cầu thang, giày bata màu trắng thay phiên nhau đến gần như rối loạn trên bậc chân cô rất nhỏ, chỉ sợ không chịu nổi tốc độ này sẽ gãy nam sinh hò hét xông qua bên người cô. Trần Niệm nhắm mắt làm ngơ, gắng sức chạy, thỉnh thoảng quay đầu lại, giống như sau lưng có ác quỷ người khác không nhìn thấy đang đòi mạng cô, là con mồi của thú chuông tan học reo xong, chiếc váy đồng phục màu trắng của cô đã biến mất ở cổng Niệm chạy một mạch về nhà, chạy đến con hẻm nhỏ gần nhà, thực sự không còn sức, chống hông thở hổn hển đi về phía đập như đánh trống, cô lau mồ hôi trên miệng, nắm chặt dây đeo hẻm đá xanh ẩn trong nắng chiều, tựa như tranh sơn dầu, mùi thơm của thịt cắt sợi xào ớt đầy dầu mỡ bay từ bức tường ngoài sân bộp keng keng, là xẻng nấu ăn gõ chảo sắt, còn có tay đấm chân góc, một đám côn đồ tạp mao 1 đang đánh người, nam sinh áo thun trắng cuộn tròn dưới đất, không phản kháng, không có tiếng động.1 Tạp mao một từ chửi Niệm cúi thấp đầu, nín thở đi qua bên người đó hùng hùng hổ hổ, chửi tục luôn Niệm nhìn thẳng nhanh chóng đi qua, rẽ hướng lấy di động ra, vừa bấm hai nút, cổ áo phía sau bị người khác túm giống như gà con, bị kéo vào trong đám người mái hiên phải cúi đầu, đầu Trần Niệm sắp vùi vào côn đồ vỗ mặt cô một cái, hai cái “Con ranh, gọi điện thoại cho ai đó?”Trần Niệm rũ mí mắt “Mẹ… mẹ tôi.”Đối phương túm cổ tay cô vặn sang, trên màn hình hiện số “11”.“110?” Ngay một bạt tai, “Đmm, muốn chết hả!”Trần Niệm ngã lên người áo thun trắng, gò má nóng rát. Cô hối hận rồi, cô không nên nhiều chuyện. Người khác bị thương, người khác chết thì liên quan gì đến cô.“Cái *****!” Tên kia sắp đá một cái, tên khác phất tay ngăn lại, ngồi xổm xuống, túm đuôi ngựa của cô ép cô ngẩng Niệm nhìn thấy ngang hông tên côn đồ này còn buộc đồng phục, là người cùng lứa tuổi với cô, nhưng cách hố sâu không thể vượt qua, giống như kẻ thù trời sinh, thuộc về loài khác đó hất hất cằm, chỉ nam sinh áo thun trắng bị đánh kia “Mày quen biết nó?”Tên đó kéo tóc Trần Niệm, vặn đầu cô qua. Trần Niệm đụng vào một đôi mắt và lông mày đen nhánh, ẩn trong bóng chiều, không thấy rõ cảm xúc.“Không quen…” Trần Niệm nói hơi khó khăn, “Không quen biết.”“Không quen biết?” Tên côn đồ xách mái tóc như ổ gà của cô, lắc đầu cô, “Không quen biết mà mày xen vào việc của người khác?”“Tôi sẽ… sẽ không xen vào nữa.” Giọng Trần Niệm rất nhỏ, có sự hối hận rõ ràng, và xin tha yếu cụp mắt, không dám nhìn mắt nam sinh áo côn đồ nhất thời mất hứng, lại không cam lòng thả cô đi, cò kè “Không quen biết nó thì tại sao mày muốn cứu nó? Hả?” Dường như thực sự rất quan tâm lý do của Niệm “Không biết.”Cô phát hiện không ổn.“Mày thấy nó đẹp trai?”Trần Niệm không lên tiếng, trong đầu không có đáp án. Sự đối mặt vừa rồi kia, đôi mắt cậu dồn ép, trong nháy mắt, đủ để cô xác định là một nam sinh đẹp trai. Nhưng trước đó cô không thấy.“Nó đương nhiên đẹp trai rồi, mẹ nó là người đẹp nổi tiếng trong thành phố chúng ta đó.” Chúng trao đổi ánh mắt, cười đầy xấu xa lại bỉ ổi, “Rất nhiều người xếp hàng lên giường bà ta, fuck…”“Không chừng ngày nào đó sẽ đến lượt tao. Mẹ nó tao đã sớm nghĩ kỹ vào từ phía sau…”Trần Niệm cắn chặt răng, sự nhục nhã không thuộc về cô nổ tung trên mặt cô. Cô càng không dám nhìn nam sinh áo thun trắng kia. Chúng rốt cuộc cười nhạo xong, túm cổ áo Trần Niệm“Mày có tiền không?”“Hả?”“Nó không có tiền, mày có tiền không?”Thì ra là học sinh cường hào ác bá bắt nạt và làm nhục cướp tiền. Hoàn cảnh gia đình Trần Niệm không tốt, tiếc tiền, nhưng lại sợ chúng soát người, cuối cùng đỏ cả vành mắt lấy bảy mươi đồng ra, thấp giọng “Chỉ có chừng… này.”Đối phương không hài lòng chửi “nghèo kiết xác”, giật lấy tiền. Chê tiền ít, phải tìm chút cân bằng tâm lý chứng minh sự táo bạo của mình lớn hơn bảy mươi đồng.“Nào nào nào. Mày đã cứu nó, thưởng cho mày hôn nó.”Trần Niệm sững người, cố sức đẩy ra, tay chống đất bò dậy. Mấy tên côn đồ tiến lên, ba tay bốn chân ghì cô nằm xuống dưới đất. Cô trở thành một con chó rơi xuống nước nhếch hổ và giận dữ, nhục nhã; nhưng nhục nhã là thứ gì?Trần Niệm thét chói tai, giãy giụa, phản kháng; nam sinh áo thun trắng khẽ nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô, nhưng không hề có động cô đụng vào miệng cậu, đôi môi mềm mại, chống đỡ hàm răng cứng hôi cô bị ghì chặt, hai người bị nghiền vào bụi đất. Bọn côn đồ khoái chí cười tính giờ, muốn đếm đến từ bỏ việc chống cự, từng giọt nước mắt nện vào mặt thun trắng lẳng lặng nhìn cô, không có một chút âm thanh.
thoi nien thieu cua anh va em