bà xã anh sai rồi

Sao hôm nay em gọi anh lúc ba giờ Hay em đau vì người em call father Theo xa hoa dolar cuốn em xa bờ Dẫn em (Lời bài hát) Truyện Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục - Chương 320 với tiêu đề 'Theo anh là được rồi' Hiện menu doc truyen Danh sách Chương 274: Nai con, buông lỏng một chút. Chương trước Chương tiếp. Cô cảm thấy rõ ràng anh đang tồn tại trong cơ thể mình, mỗi một lần mạch máu của anh đập nhịp nhàng đều khiến cho cô không nhịn được mà phát run, mỗi lần hô hấp, anh sẽ phấn chấn sau đó nhẹ nhàng Tôi đã chết rồi, hãy để tôi chết hẳn! Đế Thích: Không thể được! Việc ông phải chết chỉ là một lầm lẫn của quan thiên đình. Cái sai ấy đã được sửa bằng cách làm cho hồn ông được sống. Hồn Trương Ba: Có những cái sai không thể sửa được. Bài Hát: Anh Sai Rồi - Cao Thái Sơn. Anh vô tình nhiều lần làm em phải khóc. Đã cho em với biết bao nỗi buồn. Nước mắt em nhiều lần vì anh rơi xuống. Mà vô tâm, anh nào có biết đâu. Rồi cứ thế vẫn cứ hay vui đùa. Rồi cứ thế đánh mất dần tình yêu. Đã để lại trong em Die Zeit Partnersuche Auf Der Pinnwand. - Không... Không có gì... Anh đẹp mà... Chính vì đẹp tôi mới giúp anh. \- Cô là người thích cái đẹp sao? \- Đúng vậy! Nói đến đây, Cách Cổ Lạp giật mình chợt sực tỉnh. Cô quay mặt đi, gương mặt nhăn nhó lại khiến cho vết thương bên má hơi đau. Cứ gặp soái ca là cô lại không kiềm chế nổi bản thân mà ăn nói bậy bạ. Chết chết cái mồm này... Không hiểu sao người đàn ông này lại hiểu theo một hướng khác. Hai mắt anh ta sáng lên, cười tươi. Nụ cười này lại khiến cho con tim của Cách Cổ Lạp không ngừng rung rẩy. \- Cô cũng là hoạ sĩ à? Như vậy, chúng ta là đồng môn rồi. \- Hả? Hoạ sĩ gì cơ? Cách Cổ Lạp có chút mơ hồ. Người đàn ông kia nói tiếp. \- Xin chào, tôi tên là Hàn Tư Xuyên, là một hoạ sĩ. Công việc chính của tôi là vẽ bản thảo truyện tranh. Như cô thấy đấy, do lao đầu quá sức nên đổ bệnh phải nhập viện. Mà người của nhà xuất bản lúc nào cũng kè kè khiến tôi phải trốn chui trốn lủi như vậy. \- Anh là hoạ sĩ truyện tranh sao? Anh vẽ thể loại gì vậy? Nhớ năm đó, cô còn là sinh viên có niềm đam mê cực lớn với tiểu thuyết ngôn tình. Thậm chí đam mê đến nỗi, mỗi tháng cô phải trích ít tiền lương làm thêm ra để mua cho được 3 quyển tiểu thuyết của tác giả nổi tiếng. Ngoài ra, cô sưu tầm ca truyện tranh, nhân vật cũng rất bắt mắt. \- Tôi vẽ thể loại ngôn tình, chủ yếu là loại tình yêu trong mơ đang hiện hành trong giới trẻ. Chỉ cần Hàn Tư Xuyên nói đến đây thôi cũng đủ để Cách Cổ Lạp sung sướng đến cực độ rồi. Đã là người đàn ông toả nắng lại còn là hoạ sĩ vẽ truyện tranh ngôn tình. Đúng là mẫu hình bạn trai lí tưởng mà cô thần tượng. Dù sao, nếu Đông Thần xếp thứ nhất, thì đương nhiên Hàn Tư Xuyên sẽ xếp thứ hai trong bộ sưu tập soái ca của cô. Nhắc đến bộ sưu tập mới nhớ, trong máy của Cách Cổ Lạp hiện tại có rất nhiều mĩ nam. Tuy nhiên, xếp hạng đứng đầu lần lượt là Đông Thần, Phương Kỷ xong tới Nhiếp Lạc Dật. Sự xuất hiện của Hàn Tư Xuyên khiến cho bộ sưu tập của cô lũng loạn. Số thứ hạng hiện giờ chính là Đông Thần số 1, Hàn Tư Xuyên số 2. Số 3 và số 4 lần lượt là Phương Kỷ và Nhiếp Lạc Dật. \- Hàn Tư Xuyên, tôi tên là Cách Cổ Lạp. Tuy tôi không phải hoạ sĩ như những gì anh nghĩ. Nhưng tôi rất thích cái đẹp, anh có thể cho tôi theo học hỏi không? Nghe đến cô không phải hoạ sĩ, Hàn Tư Xuyên có chút thất vọng. Nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của cô hiện lên sự quyết tâm chân thành, Hàn Tư Xuyên lập tức gật đầu. Hai người tuy mới quen nhau, nhưng lại có cùng sở thích, đương nhiên hợp nhau là khả năng rất lớn. Trò chuyện với Hàn Tư Xuyên một hồi, cô mới biết rằng hoàn cảnh của anh rất khó khăn. Ba mẹ mất từ khi lên 8 tuổi, tự mình lăn lộn ngoài xã hội, sống nhờ người thân cho đến khi lên đại học thì dọn ra thuê nhà sống 1 mình. Vừa học lại vừa phải liên tục kiếm tiền nên sức khoẻ của anh lúc nào cũng ốm yếu. \- Mà, Cách Cổ Lạp... Tôi thấy tên của cô rất quen... Hình như là... Hàn Tư Xuyên đưa tay vò đầu theo thói quen. Lúc này, anh như nhớ ra được cái gì đó mà à lên một tiếng. \- Cô là cháu gái của Nghị Viên Cách Danh Tuấn đúng không? Vị thiên kim duy nhất ủa Cách gia, thân phận cao quý? \- Anh biết tôi hả? \- Tôi có nghe nói đến. Tuy cô lắm tiếng xấu nhưng tôi tin cô không như vậy. Hiện tại gặp cô, tôi cảm thấy cô khá gần gũi. Gương mặt cô cứng ngắc. Thật không ngờ thanh danh của cô lại tệ như vậy. Sau này trước mặt công chúng, cô phải dè chừng bản thân hơn mới được. \- Hàn Tư Xuyên, sau này tôi đi theo anh học hỏi, sẽ gọi anh là Hàn sư phụ! \- Gọi thế trông tôi già lắm. Gọi tôi là Tiểu Xuyên là được rồi. Bạn bè hay gọi tôi như vậy. \- Tiểu Xuyên? \- Tôi gọi cô là Lạp được chứ? Con người tôi khá đơn giản, tên cô lại khá dài nên tôi chỉ gói lại trong vòng một từ thôi. \- Sao cũng được... Tiểu Xuyên... Nói đến đây, Cách Cổ Lạp che miệng cười nghiêng ngả. Mà Hàn Tư Xuyên cũng chẳng thể nhịn cười được. Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Không may rằng, đúng lúc này Đông Thần vô tình đi đến. Hắn mang đồ ăn tới cho cô. Thấy y tá bảo rằng cô đã trốn đi dạo một mình thì hắn vội vàng chạy khắp bệnh viện tìm cô. Thật không ngờ, cô lại ngồi cười nói vui vẻ với một người đàn ông xa lạ. Đông Thần cố gắng bình tĩnh, hắn đi đến chỗ của cô. Cách Cổ Lạp giật mình, đúng lúc cô ngẩng đầu lên đã phát hiện ra Đông Thần đã đứng trước mặt mình từ bao giờ. \- Anh? Anh... Anh... Do hoảng quá mà Cách Cổ Lạp không thể nói ra được. Đông Thần thở dài, không để ý đến Hàn Tư Xuyên. Hắn hơi cúi người nhìn chằm cô nói vừa đủ nghe. \- Bà xã, em đừng ngoại tình. Nếu em ngoại tình, tôi sẽ giận. Mà tôi giận... Thì người tình của em sẽ chết rất thảm. Giải quyết xong chuyện của Dụ Bối, Bạch Nhã Băng lại phải xử lý chuyện cái trang "Cặp đôi khó ở" kia, cô mỉm cười, lễ phép nói với Lê Ngọc Quân"Mẹ! Con xin phép đi lên phòng trước ạ."Lê Ngọc Quân nở nụ cười dịu dàng, hiền từ, gật đầu, trước khi đi Bạch Nhã Băng quay người lại quăng cho Lục Dĩ Tường một cặp mắt sắc bén, anh hiểu ý nhanh chóng kéo Lục Trân Trân đi theo lên phòng."Anh hai! Đột nhiên, anh kéo em lên phòng của anh chi vậy?" Lục Trân Trân bước vào phòng của anh và cô liền đẩy tay của Lục Dĩ Tường ra, nét mặt khó chịu hỏi anh, đến giờ cô vẫn chưa biết gì Nhã Băng ngồi lên ghế, vắt chéo chân, nở một nụ cười rất quỷ dị với Lục Trân Trân, cô chậm rãi cất giọng nói"Trân Trân! Chẳng phải em rất thích chụp ảnh anh chị để gửi cho A Nghị để A Nghị đăng lên sao? Bây giờ, em hãy lấy điện thoại nhanh chóng chụp lại đi."Lục Trân Trân giật nảy mình, trợn mắt nhìn Bạch Nhã Băng rồi vội quay sang nhìn Lục Dĩ Tường, thấy dáng vẻ đấy của anh cô liền biết anh không phải là người nói cho Bạch Nhã Băng rồi, Lục Trân Trân vẫn cố chấp không chịu nhận, cô giả vờ ngây thơ, vô tội đáp lại"Chị dâu! Chị đang nói cái gì vậy? Em không hiểu gì cả.""Em còn giả vờ nữa sao? Anh trai của em đã khai hết rồi nếu bây giờ em còn không thành thật thì chị sẽ phạt luôn cả em đấy." Bạch Nhã Băng nhếch mép liếc sang nhìn Lục Dĩ Tường, từ từ cất giọng đáp Trân Trân nghe Bạch Nhã Băng nói thế liền quay sang nhìn Lục Dĩ Tường với vẻ mặt giận dỗi, cô chỉ có thể cúi đầu thừa nhận"Em sai rồi, em không nên tự ý đăng ảnh của chị và anh hai.""Biết sai thì tốt...nhưng" Bạch Nhã Băng cười nhẹ nói tiếp với Lục Trân Trân"Nhưng từ đây đến hết tháng này em không được mua sắm những thứ như là túi xách, son, quần áo, giày, trang sức gì cả." "Hả?" Lục Trân Trân mếu máo, nhăn nhó nét mặt không cam tâm nhưng đành phải chấp nhận, chị dâu của cô thật là biết cách trừng phạt người khác, thừa biết rằng cô rất thích mua những thứ đó mà còn phạt cô như Dĩ Tường nhìn thấy Bạch Nhã Băng phạt Lục Trân Trân nhẹ nhàng như thế anh cũng nhẹ lòng phần nào, chắc chắn cô sẽ không phạt nặng anh, anh cười cười hỏi cô"Tiểu Băng! Em phạt Trân Trân nhẹ như thế thì em sẽ không phạt anh nặng đâu đúng không? Anh chỉ là đồng phạm thôi."Bạch Nhã Băng khẽ nâng mày, cười mỉm, đầu gật gù đáp lại"Đúng vậy, nếu như em đã phạt Trân Trân nhẹ như thế thì anh em cũng sẽ phạt nhẹ, em không thể thiên vị ai cả."Lục Dĩ Tường tươi cười gật đầu, lắng nghe Bạch Nhã Băng nói tiếp, cô chậm rãi nói cho anh biết hình phạt mà cô dành cho anh"Em phạt anh ngủ ở ngoài phòng khách thêm một tháng nữa."Nụ cười trên môi của Lục Dĩ Tường tắt ngay tức khắc khi nghe cô nói ra hình phạt, lời nói của cô như sét đánh ngang tai của anh, cái này mà gọi là hình phạt nhẹ sao? Cái này hình phạt đối với anh là rất nặng, anh nắm lấy bàn tay của cô bắt đầu làm nũng, năn nỉ cô"Vợ ơi, anh sai rồi, anh không nên bao che cho Trân Trân, em hãy tha cho anh lần này đi có được không? Anh thật sự biết lỗi của mình rồi, em đừng có phạt anh như thế đối với anh đây là hình phạt rất rất nặng luôn."Lục Trân Trân há hốc miệng, tròn mắt nhìn Lục Dĩ Tường, cô phải mất vài giây định hình, xác minh người đàn ông đứng trước mặt là anh trai của mình chứ không phải là ai khác. Tuy đã xác thực nhưng cô vẫn không thể nào tin vào mắt, tai của mình nói tuyết rơi vào mùa hè cô còn tin hơn là thấy cái cảnh Dĩ Tường thấy Bạch Nhã Băng vẫn không hề phản ứng, cô vẫn đứng trơ ở đó không nói không rằng, chỉ đứng xem anh diễn trò, làm nũng, anh liền bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, đưa mặt của mình sát lại gần cô, cái tay chỉ chỉ lên quầng thâm trên mắt của mình "Tiểu Băng! Em nhìn xem, mắt của anh đã có quầng thâm rồi, anh thật sự không thể nào ngủ được khi không có em bên cạnh, ngủ không có em bên cạnh anh thật sự rất khó chịu, cảm thấy thiếu thứ gì đó. Vợ ơi, em hãy thương xót anh đi có được không?"Lục Trân Trân nổi hết cả da gà, rợn cả người khi nghe những câu nói đấy phát ra từ Lục Dĩ Tường, cô bĩu môi đứng xem anh tiếp tục làm nũng. Bạch Nhã Băng khẽ lắc đầu, anh đúng là mất hết liêm sỉ rồi"Thôi được rồi, nếu như anh không chấp nhận hình phạt này cũng được, vậy em sẽ cho anh một hình phạt khác."Lục Dĩ Tường gật đầu lia lịa, anh vui vẻ, cười tươi, không phạt anh ngủ ở ngoài phòng khách là tốt rồi, Bạch Nhã Băng cất giọng nói"Vậy thì em phạt anh từ đây đến hết tháng sau sẽ không được ôm, nắm tay hay hôn em, lúc ngủ anh phải nằm sát góc giường."Phụt...Lục Trân Trân phì cười như vậy chẳng phải còn nặng hơn hình phạt lúc nãy sao? Đối với anh trai của cô như vậy thì quá ác rồi. Nụ cười của Lục Dĩ Tường cứng đờ ngay, cái hình phạt này chẳng khác nào bắt anh chết đâu chứ? Anh chính là phải cần cô sạc pin mỗi ngày nếu không được ôm, nắm tay, hôn cô thì anh chẳng phải sẽ như cái xác không hồn sao? Anh đành chấp nhận cái hình phạt lúc đầu vậy"Anh chấp nhận hình phạt lúc đầu, anh sẽ ngủ ở phòng khách thêm một tháng nữa, đừng có thi hành cái hình phạt thứ hai như vậy em sẽ giết chết anh đấy."Bạch Nhã Băng khẽ gật gù đồng ý, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi của cô, cô nói tiếp"Anh nhớ cho em nếu như sau này anh dám làm chuyện gì có lỗi với em thì anh phải chịu một trong hai hình phạt này."Lục Dĩ Tường gật đầu như băm tỏi, đánh chết anh anh cũng sẽ không phạm lỗi nữa, hai hình phạt này đối với anh nó rất đáng sợ, cô đúng là thật biết cách phạt người khác mà. Tổng Tài Anh Sai Rồi Chương 30 Bà xã, em đừng ngoại tình Bạc Hà 10/01/2021 - Không... Không có gì... Anh đẹp mà... Chính vì đẹp tôi mới giúp anh.\- Cô là người thích cái đẹp sao?\- Đúng vậy!Nói đến đây, Cách Cổ Lạp giật mình chợt sực tỉnh. Cô quay mặt đi, gương mặt nhăn nhó lại khiến cho vết thương bên má hơi đau. Cứ gặp soái ca là cô lại không kiềm chế nổi bản thân mà ăn nói bậy chết cái mồm này...Không hiểu sao người đàn ông này lại hiểu theo một hướng khác. Hai mắt anh ta sáng lên, cười tươi. Nụ cười này lại khiến cho con tim của Cách Cổ Lạp không ngừng rung rẩy.\- Cô cũng là hoạ sĩ à? Như vậy, chúng ta là đồng môn rồi.\- Hả? Hoạ sĩ gì cơ?Cách Cổ Lạp có chút mơ hồ. Người đàn ông kia nói tiếp.\- Xin chào, tôi tên là Hàn Tư Xuyên, là một hoạ sĩ. Công việc chính của tôi là vẽ bản thảo truyện tranh. Như cô thấy đấy, do lao đầu quá sức nên đổ bệnh phải nhập viện. Mà người của nhà xuất bản lúc nào cũng kè kè khiến tôi phải trốn chui trốn lủi như vậy.\- Anh là hoạ sĩ truyện tranh sao? Anh vẽ thể loại gì vậy?Nhớ năm đó, cô còn là sinh viên có niềm đam mê cực lớn với tiểu thuyết ngôn tình. Thậm chí đam mê đến nỗi, mỗi tháng cô phải trích ít tiền lương làm thêm ra để mua cho được 3 quyển tiểu thuyết của tác giả nổi tiếng. Ngoài ra, cô sưu tầm ca truyện tranh, nhân vật cũng rất bắt mắt. \- Tôi vẽ thể loại ngôn tình, chủ yếu là loại tình yêu trong mơ đang hiện hành trong giới cần Hàn Tư Xuyên nói đến đây thôi cũng đủ để Cách Cổ Lạp sung sướng đến cực độ rồi. Đã là người đàn ông toả nắng lại còn là hoạ sĩ vẽ truyện tranh ngôn tình. Đúng là mẫu hình bạn trai lí tưởng mà cô thần tượng. Dù sao, nếu Đông Thần xếp thứ nhất, thì đương nhiên Hàn Tư Xuyên sẽ xếp thứ hai trong bộ sưu tập soái ca của đến bộ sưu tập mới nhớ, trong máy của Cách Cổ Lạp hiện tại có rất nhiều mĩ nam. Tuy nhiên, xếp hạng đứng đầu lần lượt là Đông Thần, Phương Kỷ xong tới Nhiếp Lạc Dật. Sự xuất hiện của Hàn Tư Xuyên khiến cho bộ sưu tập của cô lũng loạn. Số thứ hạng hiện giờ chính là Đông Thần số 1, Hàn Tư Xuyên số 2. Số 3 và số 4 lần lượt là Phương Kỷ và Nhiếp Lạc Dật.\- Hàn Tư Xuyên, tôi tên là Cách Cổ Lạp. Tuy tôi không phải hoạ sĩ như những gì anh nghĩ. Nhưng tôi rất thích cái đẹp, anh có thể cho tôi theo học hỏi không?Nghe đến cô không phải hoạ sĩ, Hàn Tư Xuyên có chút thất vọng. Nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của cô hiện lên sự quyết tâm chân thành, Hàn Tư Xuyên lập tức gật người tuy mới quen nhau, nhưng lại có cùng sở thích, đương nhiên hợp nhau là khả năng rất chuyện với Hàn Tư Xuyên một hồi, cô mới biết rằng hoàn cảnh của anh rất khó khăn. Ba mẹ mất từ khi lên 8 tuổi, tự mình lăn lộn ngoài xã hội, sống nhờ người thân cho đến khi lên đại học thì dọn ra thuê nhà sống 1 mình. Vừa học lại vừa phải liên tục kiếm tiền nên sức khoẻ của anh lúc nào cũng ốm yếu. \- Mà, Cách Cổ Lạp... Tôi thấy tên của cô rất quen... Hình như là...Hàn Tư Xuyên đưa tay vò đầu theo thói quen. Lúc này, anh như nhớ ra được cái gì đó mà à lên một tiếng.\- Cô là cháu gái của Nghị Viên Cách Danh Tuấn đúng không? Vị thiên kim duy nhất ủa Cách gia, thân phận cao quý?\- Anh biết tôi hả?\- Tôi có nghe nói đến. Tuy cô lắm tiếng xấu nhưng tôi tin cô không như vậy. Hiện tại gặp cô, tôi cảm thấy cô khá gần gũi. Gương mặt cô cứng ngắc. Thật không ngờ thanh danh của cô lại tệ như vậy. Sau này trước mặt công chúng, cô phải dè chừng bản thân hơn mới được.\- Hàn Tư Xuyên, sau này tôi đi theo anh học hỏi, sẽ gọi anh là Hàn sư phụ!\- Gọi thế trông tôi già lắm. Gọi tôi là Tiểu Xuyên là được rồi. Bạn bè hay gọi tôi như vậy.\- Tiểu Xuyên?\- Tôi gọi cô là Lạp được chứ? Con người tôi khá đơn giản, tên cô lại khá dài nên tôi chỉ gói lại trong vòng một từ thôi.\- Sao cũng được... Tiểu Xuyên...Nói đến đây, Cách Cổ Lạp che miệng cười nghiêng ngả. Mà Hàn Tư Xuyên cũng chẳng thể nhịn cười được. Hai người trò chuyện rất vui may rằng, đúng lúc này Đông Thần vô tình đi đến. Hắn mang đồ ăn tới cho cô. Thấy y tá bảo rằng cô đã trốn đi dạo một mình thì hắn vội vàng chạy khắp bệnh viện tìm cô. Thật không ngờ, cô lại ngồi cười nói vui vẻ với một người đàn ông xa Thần cố gắng bình tĩnh, hắn đi đến chỗ của cô. Cách Cổ Lạp giật mình, đúng lúc cô ngẩng đầu lên đã phát hiện ra Đông Thần đã đứng trước mặt mình từ bao giờ.\- Anh? Anh... Anh...Do hoảng quá mà Cách Cổ Lạp không thể nói ra được. Đông Thần thở dài, không để ý đến Hàn Tư Xuyên. Hắn hơi cúi người nhìn chằm cô nói vừa đủ nghe.\- Bà xã, em đừng ngoại tình. Nếu em ngoại tình, tôi sẽ giận. Mà tôi giận... Thì người tình của em sẽ chết rất thảm. Bạn đang đọc truyện trên

bà xã anh sai rồi